Reflector chỉ chiếm khoảng 1,5% dân số.
 
Nhưng mãi cho đến khi được tiếp xúc nhiều hơn với Reflector mình mới nhận ra về mặt số lượng Reflector thực ra vẫn rất đông.
 
Một người cô (có chồng là Reflector) từng dạy HD cho mình nói rằng Reflector lúc nhỏ đã cảm thấy sự khác biệt rất lớn ở bản thân, nhạy cảm với sự thay đổi của các chu kỳ hành tinh và thường thấy mọi người xung quanh thật điên rồ. Nhưng khi càng lớn lên, đa số họ chỉ muốn được cuộc sống bình thường như bao người khác, và đó là sự condition lớn nhất mà họ gặp phải.
 
Hôm nay chợt nhớ tới người bạn Reflector chung lớp HD Analyst. Học kì trước tụi mình học chung nhưng vì sức khoẻ mà bạn tạm hoãn lại và sẽ học vào kì kế tiếp. Bạn từng chia sẻ trong lớp về trải nghiệm của việc làm một Reflector là thế nào và mình nhận ra wisdom của Reflector cũng có ích cho tất cả mọi type khác. Nên mình xin lược dịch lại và gửi đến các bạn Reflector và cũng gửi tất cả mọi người nữa. Enjoy!
 
=========
HOÀ NHẬP VỚI MỘT XÃ HỘI CÓ TƯ DUY TUYẾN TÍNH DỰA TRÊN THỰC TẾ
Không phải ngẫu nhiên khi tôi hay được hỏi… “Cảm giác như thế nào khi là một Reflector”?
 
Lấy sự không nhất quán làm nền tảng vững chắc, đó là sự nhất quán duy nhất trong cuộc đời tôi.
 
Tôi vật lộn với ý nghĩa và hành vi của thành công. Thành công là một nguồn cảm hứng. Một người thành công làm gì? Họ hành xử như thế nào? Không giống tôi. Tôi là ai? Làm thế nào để tôi hoà nhập với thế giới này? Đó là những câu hỏi tôi đã tự hỏi mình trong hơn 40 năm, với rất nhiều sự phán xét. Mọi người đều phê phán bản thân mình, phải không Đánh giá bản thân và đánh giá người khác.
 
Nhưng khi tôi lần đầu nghe cụm từ “ở giữa nhưng tách biệt”, nó vang vọng trong tai tôi như một bài hát chủ đề. Tôi hiểu ra điều gì đó mức độ sâu xa mà tôi không nhận ra rằng mình đang cố gắng hiểu.
Tôi “hiểu” ra tất cả. Tôi không biết tại sao. Tôi cởi mở, tôi dễ tiếp nhận, tôi cảm nhận được những nhịp đập mà trước đây tôi chưa bao giờ hiểu.
 
Ở giai đoạn đầu cuộc đời, tôi hành động như một người nghiện self-help. Nghĩ rằng có điều gì đó sai với tôi mà tôi cần sửa chữa và cải thiện. Quá nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, tôi hành xử như cách đã được dạy. Về mặt cảm xúc.
 
Tất cả chúng ta đều vật lộn để được thuộc về nơi nào đó, cố gắng trở nên giống như ai đó/tất cả mọi người khác. Muốn trở nên khác con người thật của chính mình, muốn hoà nhập. Nhưng với tôi, tôi không bao giờ hiểu tại sao tôi có cảm giác chỉ cần mình quay lưng lại, họ sẽ bỏ tôi lại phía sau và không bao giờ nhớ đến tôinữa. Họ sẽ không bao giờ tìm kiếm tôi nếu bỗng nhiên một chiếc hố trên sàn nhà mở ra, nuốt chửng tôi và rồi tôi biến mất mãi mãi. Đó là thực tế của tôi. Là kẻ vô hình, không quan trọng. Không giống những người khác (và điều đó xảy ra khi tôi chỉ mới 7 tuổi).
 
Tôi đã đấu tranh với cuộc đời với một sự cứng cỏi để mình không biến mất và cố gắng hết sức để hoà nhập, nhưng việc cố gắng thích nghi đó đã gây tổn thương đau đớn cho thân thể của tôi, gây ra một hậu quả tôi vẫn phải đối mặt cho đến ngày nay.
 
Tôi “biến mất” khi không có ai ở đó để nhìn thấy tôi. Bây giờ tôi đã hiểu điều đó, nhưng lúc đó, nó thật đau đớn và đáng sợ. Tôi không biết rằng bị bỏ lại hoàn toàn một mình là điều tồi tệ nhất đối với một Reflector, nhưng lại quá đau đớn khi phải ở gần quá nhiều người trong một thời gian dài. Đó là sự mâu thuẫn mà tôi phải sống. Hoặc ít nhất, nó làm tôi bối rối.
 
Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi tiếp nhận mọi người và mọi thứ xung quanh tôi. Tôi cảm thấy họ. Tôi cảm nhận được họ. Tôi đọc được họ.
 
Nhận biết và cho phép bản thân tôi phát triển thông qua sự đấu tranh và thử thách không chỉ là món quà tốt nhất mà tôi có thể cho phép bản thân mình, mà tôi còn nhận ra, đó chính là con người của tôi. Nó nằm trong biểu đồ của tôi. Tôi có Cross of Direction. Rõ ràng là, người ta tìm được con đường của họ thông qua tôi. Bây giờ tôi nhận ra điều đó, ai mà biết được sự kết hợp của việc “phản chiếu” lại người đang đứng trước tôi không chỉ giúp họ nhận ra những thứ hiếm khi họ thấy rõ ràng, mà tôi còn giúp hướng dẫn họ đến một nơi mà họ có thể không biết là bản thân đang trên đường đi đến đó. Tôi cũng có những đặc điểm riêng biệt hỗ trợ cho hành trình nhận thức bản thân (cho chính tôi và người khác) nếu họ chọn nhìn vào nó.
 
Quay trở về hiện tại. Tôi mới ly hôn, không con cái, không có mối quan hệ thân thiết nào về khoảng cách địa lý. Thật may mắn khi được trải nghiệm sự “cởi mở” cùng sự tự do để xem cái gì là “của tôi” và cái gì là năng lượng được phát ra từ người khác. Tuy nhiên, dường như tôi vô hình trong xã hội, làm hai công việc bên ngoài vùng an toàn, quê nhà của mình. Với việc hạn chế tiếp xúc với cơn sóng thần năng lượng từ các nhóm lớn trong thời gian dài.
 
Tự hỏi bản thân làm thế nào tôi có thể thành công, tạo ra con đường tài chính cho mình từ bây giờ? Cho phép chiến lược chờ đợi 27,5 ngày được diễn ra…!!!??? Thật ư? Làm sao bạn nói với tòa khi giấy ly hôn đã được gửi rằng bạn cần 27,5 ngày để đáp lại vì bạn là một Reflector. Học cách sử dụng Nhóm và Chiến lược (với mức độ linh hoạt nhất định). Tôi phải xuất hiện. Human Design sẽ không thể bào chữa cho tôi tại tòa án tối cao.
 
Thuận theo dòng chảy những gì xuất hiện mà không có sự kháng cự của việc đấu tranh chống lại nó. Có lúc dễ dàng, có lúc không.
 
Tôi bắt đầu thu hút những người tìm kiếm định hướng rõ ràng. Người ta truyền miệng với nhau rằng, có một người tư vấn phát triển bản thân, tôi đang thực sự giúp đỡ mọi người! Hướng dẫn, dẫn dắt, học hỏi khi tôi giảng dạy (cũng có trong bodygraph của tôi!)
 
VÀ RỒI, một công việc xuất hiện. Bước vào cửa, xuất hiện trước mặt tôi không một lời báo trước, và tôi đang trong thế giới thực.
 
Bây giờ tôi đang làm công việc dàn xếp các cuộc gặp gỡ giữa những nhà vận động hành lang với các quan chức mới được bầu cử tại bang New York. Tôi ư? Một cô gái Reflector thích đứng bên lề quan sát… KHÔNG biết rằng đó là một phần trong thiết kế của tôi, đánh giá tất cả họ vào lúc này. Tôi muốn giúp đỡ mọi người một lần nữa, đây là một công việc THỰC SỰ.
 
Tôi tiếp nhận trải nghiệm của người khác. Tôi cảm nhận qua người khác. Không phải về mặt cảm xúc, mà là trải nghiệm thực tế vì tôi hiểu được cảm giác căng thẳng, vì vậy tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng của người khác. Nhưng thách thức hiện tại là phải hiểu khi nó không phải là của tôi. Tôi cảm thấy như một mớ hỗn độn căng thẳng, nhưng tôi nên cảm nhận điều đó. Gần đây, tôi bắt đầu chịu trách nhiệm cho bản thân trở lại. Tôi phải chịu trách nhiệm cho những người khác. Có những người quan trọng, với những nguồn tài chính to lớn cần phải quản lý. Nhưng tôi nhận ra, như đã từng làm trong quá khứ với những tình huống nhỏ hơn và thú vị, cách để tách biệt chúng với bản thân.
 
Nhưng đây là thế giới thực, với những người thành công. Tôi cảm nhận nhịp đập của họ nhưng nhận ra rằng, tôi phải là chính mình, không cần xin lỗi, theo cách của tôi.
Nhưng làm thế nào? Khi tôi phải chịu trách nhiệm trước người khác?
 
Thời điểm đúng: nó tuyệt vời và hoàn hảo và chính là điều tôi cần. Ngồi và suy ngẫm về điều này, nhưng tôi sẽ không nhận ra được thời điểm đúng…cho đến khi tôi được khởi xướng.
====
Đăng lần đầu TẠI ĐÂY